Lời từ video:
Matt Fradd: Hôn nhân của anh chị có trở nên tồi tệ, rồi tồi tệ hơn nữa, hay là có những khoảng khắc hòa giải, hy vọng, rồi lại rơi xuống nữa?
Crystalina Evert: Như tàu lượn siêu tốc vậy. Lên xuống, lên xuống. Rồi bạn nghĩ, “Ồ đây rồi. Cuối cùng thì cũng sẽ có bình an,” nhưng rồi lại có chuyện khác xảy đến. Cứ liên tục, liên tục như thế. Và rồi, tôi nhớ có một vài lần… có một năm mà tôi cảm thấy… như cả hỏa ngục đang đuổi theo gia đình chúng tôi. Cả hỏa ngục muốn xé nát Jason và tôi, muốn xé tan mọi thứ.
Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy Chúa thật sự sẽ thử thách bạn. Ai cũng sẽ phải chịu thử thách trong đời, cách này hay cách khác. Và tôi cảm thấy có những lúc Chúa cho phép điều đó xảy ra, để xem bạn sẽ đối diện thế nào, bạn có trung thành không, như thể Người đặt bạn vào cuộc thử thách.
Và tôi đã từng nghĩ… – Uớc gì tôi không tin tưởng Chúa quá! Nhưng đó là sự thật. Kinh Thánh nói: Chúa sửa dạy người con nào mà Người đón nhận. Thật tình, tôi bắt đầu oán trách và giận Chúa.
Tôi nói: Tôi nghĩ: Sao Chúa không nương tay một chút? Con không thở nổi nữa. Con đang cố gắng, đang chiến đấu, mà Chúa cứ tiếp tục quật ngã con. Tôi thật quá kiệt sức.
Matt: Nếu chị có thể nhận ra bản thân đang lớn lên trong nhân đức như chúng ta nói lúc nãy, và điều đó đúng trong đời tôi lúc này, tôi có thể nhận ra những sự khác nhau đang diễn ra. Nếu tôi nhìn thấy ý nghĩa trong đó, hoặc thấy mình trở nên kiên nhẫn hơn, thì có lẽ tôi chịu đựng được. Nhưng khi tôi không thấy điều gì tốt đẹp nảy sinh từ đó, và không giúp ích tôi sự gì, thì tôi chỉ thấy mọi sự là vô nghĩa.
Crystalina: Vấn đề là con cái gặp vấn đề. Jason và tôi cũng gặp vấn đề. Bác sĩ còn nghi ngờ tôi bị ung thư vú. Cơ thể tôi chẳng hoạt động bình thường nữa. Mọi thứ xung quanh tôi đều đang sụp đổ.
Và tôi chỉ biết lùi lại. Tôi ngừng một số công việc mục vụ. Tôi lùi lại và nghĩ: Không, không. Mình cần phải dừng lại.” Tôi không nhận lời mời đi nói chuyện. Tôi rút lui khỏi podcast, rồi cả mạng xã hội, kiểu “Tôi không quan tâm nữa.” Rõ ràng là Chúa muốn tôi phải đối mặt với chính mình, những sự đang xảy ra, sức khỏe, hôn nhân, mọi thứ.
Tôi phải tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Mọi thứ đột nhiên như quả cầu phá hoại ập xuống, trong khi trước đó mọi sự rất tốt đẹp, đang nở hoa, trổ sinh nhiều hoa trái, sự việc tiến triển. Nhưng rồi dần dần, tôi nghĩ có một thứ rối loạn mà người ta phải thật sự cẩn thận.
Nó là về trật tự trong cuộc sống: Thiên Chúa, chồng bạn, con cái, rồi mới đến những việc khác. Và dần dần, bởi vì bạn đang làm được quá nhiều điều tốt lành, bạn nhìn thấy điều tốt, bạn thấy hoa trái, nên bạn không nhận ra những vết nứt trong nền móng, những sơ hở trong bộ áo giáp che chở ngày càng lớn ra và rồi mọi thứ bắt đầu sụp đổ, nhưng có rất nhiều hoa quả, đầy ngập những kết quả tốt lành, nhưng… tôi thì đang cảm thấy tan vỡ. Đền thờ của tôi thì rạn nứt trong khi mọi thứ khác lại đang được xây dựng.
Đó không phải… đó là sự rối loạn, đúng không? Thế là tôi phải dừng lại và tự hỏi: Tôi đang gặp vấn đề rất lớn với chồng mình, nhưng đó là do anh ấy hay do chính mình? Vì đã có lúc tôi không còn muốn cầu nguyện cho Jason nữa. Tôi giận lắm, tôi bị tổn thương kiểu “Thôi, tôi chịu hết nổi rồi.”
Và mức độ oán giận tôi cho phép được nuôi dưỡng trong tôi. đó mới là vấn đề. Tôi cho phép nó xảy ra. Ma quỷ chỉ tiến xa đến mức tôi cho phép thôi. Nhưng những thứ nhỏ len lỏi vào: sự không tha thứ, sự oán giận, tổn thương, tức giận, những thứ tôi không muốn thả lỏng, những điều tôi biết mình nên xin lỗi nhưng lại nghĩ: Làm gì có chuyện đó. Anh ta đâu có xin lỗi, sao tôi phải xin lỗi? Tôi chán ngấy việc phải là người luôn xin lỗi. Tôi ngán nó rồi.
Tôi đã phải chiến đấu với cái tôi và sự kiêu hãnh của mình. Những sự đó luôn trong tâm trí tôi, trong khi thực ra tôi phải tự hỏi: “Còn cái tôi và sự kiêu hãnh của chính mình thì sao?” Thật khó để làm và đồng thời cũng có những vết tổn thương thật sự, những vết thương thật. Ở một lúc nào đó tôi nhận ra điều đó.
Và tạ ơn Chúa vì những người phụ nữ trong giáo xứ của tôi tôi dần trở nên thân thiết với họ, bởi vì tôi nhận ra mình quá cô lập. Tôi đã bị cô lập để rồi dần bị loại bỏ. Và tôi cho phép điều đó xảy ra vì tôi đã quá cô lập. Nhưng làm sao tôi không cảm thấy cô lập được? Bởi vì chúng tôi là người của công chúng, đứng trên sân khấu, mọi người đặt chúng tôi lên bệ cao, và tôi không muốn làm ảnh hưởng đến họ vì Chúa đang dẫn họ trên con đường riêng của họ.
Nhưng đồng thời, chúng tôi cũng là những người bị tổn thương. Chúng tôi là những kẻ tội lỗi. Tất cả chúng ta đều là như vậy. Thật ngớ ngẩn để nghĩ chúng tôi không có khó khăn của riêng mình, không có vấn đề của riêng mình, và tôi có tất cả câu trả lời và chúng tôi hoàn hảo. Thật là những ý nghĩ vớ vẫn. Ai cũng có khó khăn.
Tôi đã không có sự chuẩn bị và tôi cũng không muốn công khai về những khó khăn của mình. Nhưng những người phụ nữ ấy: Andrea, Christian… họ thật tuyệt vời. Tôi đã để cho họ bước vào đời mình. Tôi vốn không có bạn thân nào đủ tin cậy, nhưng họ đã trở thành những chiến sĩ cầu nguyện.
Ashley, người vốn là một người hâm mộ chúng tôi, thật khó khi phải kể cho cô ấy nghe chuyện gì đang xảy ra. Ba người phụ nữ này thực sự đã nâng đỡ và cầu nguyện cho tôi. Thật mạnh mẽ khi để cho những người phụ nữ thánh thiện bước vào giúp mình, vì tôi nhận ra mình đang ở trong một cuộc chiến thiêng liêng nghiêm trọng, và bạn không thể tự mình chống lại ác thần.
Có những trận chiến bạn có thể tự vượt qua, nhưng cũng có những trận chiến bạn cần đồng đội. Bạn cần người đến giúp bạn chiến đấu, cần người cõng bạn khi bạn bị thương. Và đó chính xác là điều họ đã làm cho tôi một cách tuyệt đẹp. Đến bây giờ họ vẫn hỗ trợ tôi và tôi biết họ sẽ chiến đấu vì tôi bất kỳ lúc nào. Khi cần cầu nguyện, tôi có thể gọi cho họ và nói: Chuyện này đang xảy ra. Lập tức họ cầu nguyện cho tôi. Bạn cần những người như vậy trong đời mình.
Thật ngớ ngẩn nếu nghĩ: “À, tôi sẽ đi gặp một nhà tư vấn, tôi sẽ đọc cuốn sách mới nhất, tôi sẽ lên Instagram, tôi sẽ hỏi ChatGPT, nó sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề này.
Không. Một số chuyện rõ ràng là chiến tranh tâm linh, bạn cần dùng những vũ khí của Giáo hội để chống lại những gì đang nhắm vào bạn. Tôi đã phải tham gia vào cuộc chiến tâm linh và nhận ra tôi chiến đấu không chỉ cho gia đình và chồng mình, mà còn cho chính bản thân!, để nhận ra tôi có những điểm yếu nghiêm trọng và những tổn thương tôi cần phải giải quyết giữa mớ hỗn độn này.
Matt: Thật có ý nghĩa. Có một cặp đôi đến gặp chúng tôi ở Assiss, họ vô tình gặp chúng tôi và đang đính hôn. Cô ấy hỏi: “Bạn có lời khuyên nào cho chúng tôi không?” Và vợ tôi đưa ra lời khuyên rất hay: “Nếu các bạn cãi nhau, vợ tôi nói với người phụ nữ, hãy luôn tìm một người nữ mà sẽ đứng về phía anh ấy cách hợp lý. Phần anh, hãy tìm một người nam luôn đứng về phía chị ấy. Tôi thấy đó là lời khuyên tốt. Nếu tôi gặp khó khăn trong hôn nhân mà lại tâm sự với một người đàn ông nói xấu vợ tôi, thì coi như xong. Hết tình bạn mãi mãi. Vì tôi có một cuộc sống tốt đẹp. Anh có người đàn ông nào trong đời để tâm sự chuyện này không?
Jason: Cho thời gian dài, tôi không có ai. Tôi cảm giác nếu tôi chia sẻ, cách nào đó, tôi phản bội vợ mình chia sẻ đây là những chuyện xảy ra. Vợ tôi muốn sự riêng tư, danh nghĩa của mình. Nếu tôi nói với ai đó những khó khăn trong hôn nhân, nó sẽ tạo thêm mâu thuẫn giữa hai đứa chúng tôi. Vì vợ tôi sẽ muốn biết, Anh đã nói với ai? Anh đã nói gì? Tôi nghĩ, thôi thì mình tự xử lý. Vì vậy, tôi kìm nén nó suốt khoảng mười lăm năm trước khi thực sự bắt đầu tâm sự với ai đó, ngoài linh mục giải tội và người hướng dẫn tâm linh. Tôi dần tìm được kiểu nhóm “band of brothers”, những người bạn nam như Devin, Chris, đặc biệt là Brian Butler. Anh ấy, thật trung tín, mỗi sáng gửi cho tôi các đoạn ghi âm: Tôi có Thánh Vịnh cho anh hôm nay, anh ấy đọc và cầu nguyện cho tôi. Ngày qua ngày, hỏi thăm như một người em tôi chưa từng có. Tôi nhận ra mình sẽ tiến bước hơn khi không cố gắng một mình. Người ta nói: Nếu muốn đi nhanh, đi một mình. Nếu muốn đi xa, đi theo nhóm.
Matt: Anh có ước anh đã đàm thoại với Crystalina sớm hơn Vì tôi cũng hiểu anh không muốn tiết lộ tất cả những sự rối loạn của vợ/chồng mình cho ai đó mà không có sự cho phép của họ. Anh có ước là anh đã nói với Crystalina sớm hơn: Anh có thể nói với ai đó, với Brian về chuyện hôn nhân của chúng ta không vì anh cần sự giúp đỡ?
Jason: Tôi nghĩ là chúng tôi đã… Tôi nghĩ em không… Tôi nghĩ vợ tôi có thể ổn với việc tôi đi gặp một cố vấn kiểu như thế, nhưng không phải nói chuyện với bất kỳ người lạ nào. Bạn sẽ cảm thấy rất bị phơi bày.
Matt: Tôi nhớ khi tôi gặp khó khăn với nội dung khiêu dâm và vợ tôi nói: Em cần nói chuyện với ai đó về chuyện này. Tôi nhớ mình đã nghĩ: Được, em có thể nói với người này về chuyện đó. Anh tin cô ấy, em tin cô ấy. Điều đó thực sự hữu ích cho vợ tôi. Nếu không, vợ tôi phải chịu đựng trong thinh lặng. Trong khi đó, tôi có thể nói với bất cứ ai tôi muốn. Tôi nhận được sự an ủi và động viên từ những người đàn ông tốt, những người khích lệ tôi và kiểu đó… Trong khi đó, cô ấy đang chịu đựng và không ai hỏi cô ấy có thể làm gì.
Jason: Tôi đến từ một quá khứ muốn tránh xung đột, kiểu như: tôi không muốn… đã đủ sóng gió rồi, tôi không muốn gây thêm rắc rối, tôi không muốn tạo thêm xung đột. Chúng tôi đã gặp quá đủ rồi.
Nhưng khi tôi trưởng thành hơn và nhận ra: không, tôi cần phải là người đàn ông sẵn lòng tạo ra xung đột khi cần thiết. Và khi tôi bước vào vị trí mới của nam tính đó, nó đã tạo ra nhiều xung đột hơn, nhưng đó là xung đột cần thiết để chữa lành.
Có câu nói: Sự thật có thể làm đau lòng, nhưng không bao giờ gây hại. Vì vậy, có khả năng tạo ra một xung đột chữa lành là điều mà tôi không biết cách làm khi còn là một người chồng trẻ. Như tôi cần phải có khả năng nói với bạn không; việc này cần phải xảy ra và sẽ có xung đột, chúng ta sẽ cùng giải quyết nó.
Tôi nghĩ khi bước vào hôn nhân, tôi chưa có mức độ phát triển nam tính đủ để sẵn sàng tạo ra xung đột vì lợi ích lớn hơn. Lúc đó, “lợi ích” là không có xung đột. Đó đã là lối suy nghĩ của tôi, và bất cứ điều gì giúp tôi giữ được sự yên ổn, thì đó là tâm tính tôi cần giữ chặt.
Vì vậy, đây là một hành trình, không chỉ cho tôi mà với vợ tôi nữa, để thấy phần phát triển mới này nơi tôi. Tôi không sợ thẳng thắn đối chất, cùng nhau nhìn nhận vấn đề và tìm cách giải quyết những khó khăn.
Leave a Reply