Hãy tưởng tượng có một ân huệ có thể hồi phục lại nơi thân xác — nhất là trong tương quan giữa nam và nữ — “tất cả kinh nghiệm sự đơn sơ, trong sáng và cả niềm vui nội tâm của nó nữa.”211 Ai lại không muốn lãnh nhận? Ân huệ ấy có thật, và theo Gioan Phaolô, đó là ơn đạo đức (piety). Dẫu nhiều người gắn thuật ngữ này với lối đạo đức vụ hình có phần khắt khe, nhưng đó không phải là điều Gioan Phaolô muốn nói.
Thánh Phaolô tuyên bố rằng ý muốn của Thiên Chúa là mỗi Kitô hữu biết “làm chủ thân xác trong sự thánh thiện và kính trọng.”212 Hơn cả tiết dục hay tự chủ, lòng đạo đức là lòng kính sợ sâu xa đối với mọi điều thánh, bao gồm cả thân xác. Nếu tội làm cùn mòn việc hiểu ý nghĩa của thân xác và giá trị của tính dục, thì lòng đạo đức làm tăng nhạy cảm của ta trước phẩm giá mà thân xác sở hữu.213 Nó là triều thiên của khiết tịnh, và theo Gioan Phaolô, “hiển lộ ra sức mạnh cốt yếu nhất đã làm chủ thân xác ‘trong sự thánh thiện’”214 Chính Chúa Thánh Thần ban năng quyền để mỗi người nhìn thân xác mình — và thân xác của người khác — với lòng kính trọng như thế.
Thánh Phaolô cũng giải thích vì sao Kitô hữu phải kính trọng thân xác khi ngài hỏi: “Anh em chẳng biết thân xác anh em là đền thờ của Chúa Thánh Thần sao?”215 Chúa Thánh Thần ngự trong con người và trong thân xác họ như trong một đền thờ, và chính Ân Ban này mà mỗi người được trở nên thánh thiện.216 Nhiều Kitô hữu đã nghe đi nghe lại rằng thân xác mình là đền thờ của Chúa Thánh Thần đến mức câu nói trở thành sáo rỗng. Tuy nhiên, nếu dừng lại và suy gẫm thực tại thân xác mình là nơi cư ngụ của Ba Ngôi Chí Thánh, ta sẽ có một sự trân trọng mới mẻ đối với thân xác. Sự trân trọng sâu xa này đối với giá trị của thân xác và tính dục là nền tảng duy nhất trên đó sự thanh khiết đích thực có thể được xây dựng.
Nhờ ơn đạo đức, người ta nhận ra rằng buông thả dâm dục hay khắc kỷ khô cứng không phải là hai chọn lựa duy nhất khi cám dỗ đến. Ta có thể nhận ra sự tốt lành của thân xác, và thay vì chỉ kìm nén, ta nâng các ước muốn ấy hướng về trời cao. Người ta bắt đầu thực hành thói quen nhanh chóng khẳng định giá trị của một người khi dục vọng làm ta có xu hướng chỉ coi trọng thân xác. Điều này có thể bắt đầu bằng ước muốn tránh xúc phạm Thiên Chúa, nhưng theo thời gian sẽ nở hoa thành ước muốn tôn vinh Thiên Chúa nơi thân xác mình. Vì tội lỗi, thói quen này đòi nỗ lực và không tự nhiên. Tuy nhiên, Gioan Phaolô tuyên bố: “Dù vậy, ý nghĩa này phải được giữ lại như một nhiệm vụ được trao cho con người… được ghi khắc trong sâu thẳm trái tim con người như một tiếng vang xa xôi, có thể nói, của sự vô tội nguyên thủy.”217
211 TOB 58:7.
212 1 Thess. 4:4; Cf. TOB 54:5.
213 Cf. TOB 57:2, 101:5.
214 TOB 54:4.
215 1 Cor 6:19 (RSVCE).
216 Cf. TOB 56:4.

Leave a Reply