Xuyên suốt Kinh Thánh, các thánh sử đã dùng vô số ẩn dụ để nói về Thiên Chúa và tình yêu của Ngài dành cho nhân loại. Ngài là tảng đá, là mục tử nhân lành, là cửa chiên, v.v. Tuy nhiên, đó chỉ là những biện pháp văn chương. Không phải Thiên Chúa đã tạo ra một cái cổng chỉ để làm dấu chỉ tình yêu của Ngài, hay một tảng đá để mạc khải bản thể sâu xa nhất của Ngài. Nhưng nếu Thiên Chúa thật sự đã làm điều đó thì sao? Nếu Ngài đã tạo dựng một thực tại cụ thể để trở thành dấu chỉ căn bản về chính Ngài và cách Ngài yêu thương? Ngài đã làm, và dấu chỉ đó chính là hôn nhân. Nó phát xuất từ Chúa Cha, chứ không phải từ thế gian.237
Có người có thể phản đối: “Những cuộc hôn nhân tôi chứng kiến chẳng giống thiên đàng gì cả.” Tuy nhiên, thuở ban đầu không phải như thế. Ngay từ đầu, mầu nhiệm của Thiên Chúa được tỏ hiện qua điều mà Thánh Gioan Phaolô II gọi là “Hôn nhân như là bí tích nguyên thủy.” Nhưng bởi nguyên tội, nó đã bị “tước mất tính hiệu quả siêu nhiên” mà nó vốn có ban đầu.238 Khả năng phản chiếu và thông truyền tình yêu Thiên Chúa của nó đã bị suy giảm.
Như mọi ẩn dụ vừa có sự tương đồng vừa có sự khác biệt, trong mọi ẩn dụ có thể dùng để diễn tả tình yêu của Thiên Chúa thì đây là ẩn dụ ít bất toàn nhất. Vì thế, nó được sử dụng nhiều nhất trong Kinh Thánh để giải thích tình yêu của Thiên Chúa đối với nhân loại. Thực vậy, Thánh Gioan Phaolô đã gọi nó là “chủ đề trọng tâm của toàn bộ mặc khải.”239
Kinh Thánh bắt đầu với một cuộc hôn nhân (Ađam và Evà) và kết thúc với một cuộc hôn nhân (hôn lễ trong thiên quốc). Trong Cựu Ước, các ngôn sứ đã nói về mối tương quan giữa Thiên Chúa và Israel bằng ngôn ngữ hôn nhân.240 Khi Israel bỏ Chúa mà chạy theo ngẫu tượng, sự bất trung này đã đâm thấu trái tim Ngài như là Cha, là Tân Lang và là Chúa.241 Thế nhưng, Thiên Chúa đã tha thứ cho hành vi ngoại tình thiêng liêng ấy và đính hôn Israel với chính Ngài.242
Tân Ước cũng đầy những hình ảnh hôn nhân để diễn tả kế hoạch cứu độ: Gioan Tẩy Giả là bạn của Tân Lang, Hội Thánh là Hiền Thê, Đức Giêsu là Tân Lang, và thiên đàng là hôn lễ.243 Thiên Chúa đang ngỏ lời cầu hôn với nhân loại, và kế hoạch vĩnh cửu của Ngài là để chúng ta nên một với Ngài trong hạnh phúc bất tận. Sự hiệp nhất của chúng ta với Thiên Chúa trên trời không giống như giọt nước tan biến mất khi rơi vào biển cả, nhưng giống như hai người kết hôn đã trở nên một trong tình yêu, song vẫn giữ được căn tính riêng của mỗi người.
Toàn thể công trình sáng tạo đều tỏ lộ một điều gì đó về Thiên Chúa, và vì thế Thánh Gioan Phaolô đã nói đến “bí tích của tạo thành.” Tuy nhiên, hôn nhân là điểm trọng tâm.244 Nó làm hữu hình kế hoạch vô hình của Thiên Chúa cho con người: tham dự vào sự sống của Ba Ngôi Thiên Chúa. Đây là điều mà thân xác – trong nam tính và nữ tính – mời gọi chúng ta cùng chia sẻ.
Theo sách Giáo lý, niềm vui của đời sống hôn nhân chỉ là “một hương vị nếm cảm trước của hôn lễ Con Chiên.”245 Khi nói điều này, Giáo Hội không tình dục hóa thiên đàng, như thể đó chỉ là một trải nghiệm mãnh liệt hơn của sự kết hợp tính dục. Đúng hơn, tính dục của chúng ta, khi được định hướng đúng đắn, sẽ chỉ cho ta về nguồn mạch của sự viên mãn đích thực, chính là Thiên Chúa.
237 Cf. TOB 101:7.
238 TOB 97:1.
239 TOB 93:2.
240 Cf. Hosea; Isaiah 54.
241 Cf. TOB 104:3.
242 Cf. Hosea 2:19–20.
243 Cf. John 3:29; Eph. 5:25–27; Rev. 19:9.
244 Cf. 96:6–7.
245 Catechism of the Catholic Church 1642.

Leave a Reply