Lịch sự thường được xem là một đức tính ở ngoài đời và người ta có được là do thừa hưởng một nền giáo dục tốt. Tuy nhiên, nguồn gốc của nó thì sâu xa hơn nhiều.
7 sự thật cần nhớ khi bạn cảm thấy cuộc sống dường như đã tan vỡ
Tuần trước tôi nói chuyện với một chàng trai trẻ ở nhà thờ. Anh ấy ăn mặc đẹp, một anh chàng đẹp trai và dường như có cuộc sống ổn định. Nhưng tôi nhanh chóng biết được vẻ chu đáo bên ngoài là để che đậy nỗi đau của một trái tim tan vỡ. Vài phút sau khi bắt đầu trò chuyện, anh ấy bắt đầu khóc và nói, “Lòng tôi tan nát. Cuộc sống của tôi như đã vỡ vụn.”
Anh ấy tiếp tục và giải thích rằng vợ anh gần đây đã bỏ anh, hầu hết giai đoạn trưởng thành của anh đã giam giữ anh trong vòng tròn sầu thảm của nghiện thuốc phiện và trầm cảm. Chỉ vài tuần trước, anh đã phải vào nhà thương sau một cố gắng tự tử. Anh khóc nức nở và nói anh không hề nghĩ cuộc sống lại đưa đến kết quả này.
Mang thai hộ: một vụ thương mại toàn cầu về cơ thể phụ nữ
Nhóm người dẫn đầu hoạt động chính trị cho bình quyền phụ nữ trong hành lang (nghị viện) ở Thụy Điển xem việc mang thai hộ giống như hồi phục chế độ nông nô đối với phụ nữ.
The Swedish Women’s Lobby / Nhóm phụ nữ Thụy Điển vận động chính trị phản đối mạnh mẽ việc mang thai hộ. Quan điểm của chúng ta là việc mang thai hộ là một vụ trao đổi thương mại, buôn bán cơ thể phụ nữ và trẻ em, cũng như một sự đe dọa căn bản đến nhân quyền và tính toàn vẹn của thân thể của người nữ.
Việc mang thai hộ hiện bất hợp pháp ở Thụy Điển. Tuy nhiên không có luật nào quy định tình trạng những công dân Thụy Điển nhờ đến những người mang thai hộ ở hải ngoại, rồi con cái của họ đã được đưa về nước. Một vài năm trước, vấn đề này đã được tranh luận và chính phủ Thụy Điển đang xem xét tình trạng mang thai hộ có nên được hợp pháp hóa hay không. Kết quả của cuộc nghiên cứu này sẽ được trình bày trong vài tháng tới.
Tôi chính là người con gái đã có bầu
Tôi chính là người con gái đã có bầu. Vâng, tôi có bầu. Tôi là sinh viên năm cuối ở trường đại học, 21 tuổi, chưa chồng, và đúng thế, tôi chính là người con gái đó. Chuyện xảy ra vào ngày sinh nhật thứ 21 của tôi. Hầu hết mọi người đều uống khá nhiều rượu, và có lẽ đều bị đau đầu dữ dội vào ngày hôm sau. Bữa tiệc đó đối với tôi thì có một chút khác biệt. Tôi chính là đứa con gái đã uống quá nhiều, đứa con gái bấp bênh, và quá cẩu thả để rồi lao vào tình một đêm, người con gái đã không thể nói “không”, người con gái có thai.
Nên hiểu rằng gặp nhau trong một đêm say mèm không đủ để thay đổi cuộc đời tôi. Tên ác quỷ đã có kế hoạch rất chi tiết qua nhiều năm để dẫn tôi đến tình cảnh này. Nó đã hoạt động vào ngày đầu tiên tôi say rượu dù chưa đến tuổi được phép uống rượu.
Chàng trai trẻ với hội chứng Down đã là cổng lớn để ân sủng đến cho mọi người
Khi Austin Ruse đổi tên nhóm gây quỹ cho hội chứng Down, ông không nghi ngờ sẽ dùng tên ai và tại sao. Tên ông dùng sẽ là Brendan Kelly.
Ông Ruse, chủ tịch của Catholic Family & Human Rights Institute (C-FAM) / Gia đình Công Giáo và Viện Nhân quyền, chia sẻ trong bài viết về một trong những câu chuyện về người trẻ Brendan Kelly, con trai của Frank and Maura Kelly. Câu chuyện xảy ra ngày 26 tháng 11 năm 2008. Trong ngày ấy, tại một khách sạn lớn ở Mumbai, Ấn Độ, những kẻ khủng bố Hồi giáo đặt và làm nổ bom, làm hàng trăm khách du lịch và doanh nhân không thể ra khỏi khách sạn. Ở bên ngoài, nhóm khủng bổ với súng máy bắt đầu cuộc tấn công với mục đích giết chết mọi người trong đó.
Một nhà kinh doanh người Mỹ trốn trong những ống dẫn của máy điều hòa trên trần nhà của khách sạn, bị kinh hoàng bởi tiếng bom và tiếng bắn của súng máy. Ông lấy điện thoại gọi, nơi không ai ngờ, Great Falls, tiểu bang Virginia đến với Frank, bố của Brendan Kelly nhờ Brendan cầu nguyện “để ông có thể được thoát khỏi cái chết khủng khiếp chắc chắn sẽ đến trong tay những người cuồng tín.”
Hội chứng Down: một năm đau buồn và vui sướng

Một tuần nữa kể từ hôm nay sẽ là 1 năm từ khi tôi quyết định để làm người mẹ của đứa bé bị hội chứng Down.
Ngày ấy là ngày 21 tháng 3 năm 2013—Ngày Nâng Cao Ý Thức về Bệnh Down Thế Giới. Nhưng tôi đã không biết về điều ấy. Tôi chỉ biết tôi có thai 15 tuần, đang nằm trên bàn khám để được siêu âm và chờ nhân viên đến để nói cho tôi biết về điều gì “sai” khác về đứa bé.
Chẩn đoán
Ba tuần trước đó, chúng tôi nhận được cú điện thoại. Hôm ấy là tối thứ Sáu, khoảng 9 giờ tối. Hai ngày trước đó, xét nghiệm đã được thực hiện. Tôi gần như muốn nôn lên khi tôi nhận cú gọi. Phải. Đứa con của chúng con có hiện tượng thể ba 21. Hội chứng Down? Tôi hỏi lớn tiếng. Ryan, chồng tôi, thốt ra một tiếng mà tôi chưa bao giờ nghe từ anh ấy hay từ lúc ấy—một cái gì đó như tiếng há hốc vì kinh ngạc và tiếng sủa.
Những tuần trôi qua giữa cú điện thoại và việc siêu âm lúc 15 tuần thai là thời gian đau khổ nhất của đời tôi. Thật không có câu trả lời dễ dàng. Và không có sự đồng ý lập tức về cách thức tiến hành giữa chúng tôi. Tôi rất tức giận và tâm hồn tan vỡ. Ryan hỏi đi hỏi lại, tại sao lại chúng ta? Hai đứa chúng ta có một đời sống tươi đẹp, một hôn nhân tuyệt vời, một đứa con gái 17 tháng, Addie, đứa con gái chúng tôi yêu mến. Tại sao chúng ta?