Thật bi thảm, chính vì hôn nhân đã đánh mất nhiều đặc điểm căn cốt của mình mà ngày nay người ta mới có thể trao cho các cặp đôi đồng giới cùng một địa vị pháp lý ngay từ đầu. Nhiều người dị tính đã chấp nhận quan niệm hưởng thụ về tình dục, và trong quá trình đó, đánh mất niềm tin rằng tình dục nên được đặt trong khuôn khổ hôn nhân — một mối quan hệ đặc trưng bởi sự chung thủy, độc quyền và lâu dài. Katz viết, “Là những hoạt động hưởng lạc, tình dục dị tính và đồng tính không có nhiều điểm khác biệt. Những người dị tính ngày càng giống những người đồng tính, ngoại trừ giới tính của bạn tình.”48
Đó là lý do tại sao nhà khoa học chính trị và nhà hoạt động vì quyền của người đồng tính Dennis Altman gọi sự chấp nhận tình dục hưởng lạc là “đồng tính hóa nước Mỹ” (trong một cuốn sách có tựa đề như vậy). Ông viết, “Những cách sống dị tính không còn khác biệt về bản chất so với những cách sống đồng tính nam và đồng tính nữ nữa.”49
Trong vụ Obergefell, Tòa án Tối cao đã chính thức công nhận sự tương đương đó: Tòa án hạ cấp hôn nhân xuống chỉ còn là sự gắn bó về mặt tình cảm và cho rằng điều này áp dụng như nhau cho cả các cặp đôi khác giới lẫn đồng giới.
Nhưng nếu hôn nhân chỉ dựa trên cam kết tình cảm, thì có căn cứ nào để giới hạn nó chỉ trong các cặp đôi? Tại sao không trao tư cách pháp lý cho các cam kết tình cảm khác? Chúng ta nên vạch ranh giới ở đâu? Gánh nặng chứng minh hiện thuộc về bất kỳ ai muốn giới hạn hôn nhân đối ở một nhóm cụ thể nào.
Trên thực tế, đối với một số người, đó chính xác là mục tiêu. Họ ủng hộ hôn nhân cho các cặp đôi đồng giới vì họ coi đó là bước đầu tiên để chuyển đổi hôn nhân từ một định chế công cộng với kỳ vọng đạo đức chung thành một sự lựa chọn riêng tư, nơi mọi thứ đều có thể xảy ra. Judith Stacey, một giáo sư tại Đại học New York viết: “Có rất ít giới hạn đối với loại hôn nhân và kiểu mẫu quan hệ họ hàng mà mọi người có thể muốn tạo ra.” Ví dụ, “Hai người bạn có thể quyết định kết hôn mà không dựa trên mối quan hệ tình dục hoặc lãng mạn.” Những người khác có thể hình thành “hôn nhân nhóm nhỏ.”50
Nhà báo Masha Gessen, người tự nhận mình là người đồng tính nữ, cho biết mục tiêu thực sự luôn là xóa bỏ hoàn toàn hôn nhân. Trong một bài phát biểu tại hội nghị được trích dẫn rộng rãi, bà nói rằng:
“Thể chế hôn nhân không nên tồn tại. Cuộc đấu tranh vì hôn nhân đồng giới bao gồm cả việc nói dối về những gì chúng ta sẽ làm với hôn nhân khi đạt được điều đó — vì chúng ta nói dối rằng hôn nhân sẽ không thay đổi. Nhưng đó là một lời nói dối. Thể chế hôn nhân sẽ thay đổi, và nó nên thay đổi. Và tôi không nghĩ nó nên tồn tại.51
Nhà bình luận văn hóa Richard Pearcey (cũng là chồng tôi) tóm tắt: “Mục đích cuối cùng không phải là làm cho hôn nhân trở nên bình đẳng với tất cả mọi người, mà là làm cho nó trở nên không thể bình đẳng với bất kỳ ai.”52
48. Katz, Invention of Heterosexuality, 186–87.
49. Ibid., 187.
50. Cited in Blankenhorn, Future of Marriage, 133.
51. Johanna Dasteel, “Homosexual Activist Says Gay ‘Marriage’ Isn’t about Equality, It’s about Destroying Marriage,” LifeSite News, May 1, 2013.
52. J. Richard Pearcey, “The Revolt of Intelligence Against ‘Marriage Equality,’” The Pearcey Report, March 18, 2013. This article first appeared in American Thinker.
Leave a Reply