“Nàng đẹp quá, bạn tình ơi, đẹp quá!” (Diễm Ca 1,15). Nếu Diễm Ca trước hết là một khúc ca về tình yêu của những người yêu nhau, thì trong sự cụ thể ấy, nó cũng mở ra nhiều tầng ý nghĩa sâu xa. Hội Thánh sử dụng Diễm Ca trong phụng vụ, đặc biệt vào các dịp tưởng niệm các trinh nữ và những thánh nữ tử đạo vì Đức Kitô. Những lời trích dẫn này nói đặc biệt đến vẻ rạng ngời của nét đẹp nữ tính — không chỉ là vẻ đẹp thể lý, hay ít ra đó không phải là yếu tố chính, mà trước hết là vẻ đẹp thiêng liêng. Có thể nói rằng, vẻ đẹp thiêng liêng chính là điều kiện cho vẻ đẹp thể lý được bền vững. Vẻ đẹp thể lý tự nó thường không vượt qua được thử thách của thời gian.
Theo kinh nghiệm sống của tôi, điều này đặc biệt quan trọng đối với người mà Thiên Chúa ban tặng và trao phó người khác cho họ. Thiên Chúa đã ban cho tôi rất nhiều người – cả trẻ lẫn già, con trai lẫn con gái, cha mẹ, góa phụ, người khỏe mạnh và người đau yếu. Mỗi khi Thiên Chúa ban ai đó cho tôi, Ngài cũng giao phó họ cho tôi, và giờ đây tôi thấy rằng tôi có thể dễ dàng viết một cuốn sách riêng về từng người – và mỗi cuốn tiểu sử ấy sẽ là chứng từ về món quà vô vị lợi mà con người luôn là cho người khác.
Trong số những người ấy có cả những người ít học, như công nhân nhà máy; cũng có những sinh viên, giáo sư đại học, bác sĩ và luật sư, và sau cùng là các linh mục và tu sĩ. Dĩ nhiên, họ bao gồm cả nam và nữ. Một hành trình dài đã đưa tôi đến với sự khám phá về thiên tài nữ tính, và chính sự quan phòng của Thiên Chúa đã sắp đặt để đến một lúc nào đó tôi thực sự nhận ra điều ấy và như thể bị choáng ngợp trước nó.
Tôi nghĩ rằng mọi người nam, dù ở bậc sống hay ơn gọi nào, đều phải nghe thấy những lời mà Thánh Giuse thành Nagiarét đã từng nghe: “Đừng sợ đón Maria về nhà làm vợ” (Mt 1,20). “Đừng sợ đón nhận” nghĩa là hãy làm mọi sự để nhận ra món quà mà cô ấy chính là đối với bạn. Chỉ sợ một điều: là bạn cố chiếm hữu món quà ấy cho riêng mình. Đó là điều bạn phải sợ.
Chừng nào cô ấy vẫn là món quà Thiên Chúa ban cho bạn, thì bạn có thể an tâm mà vui mừng về tất cả những gì cô ấy là, như một quà tặng. Hơn nữa, bạn thậm chí có bổn phận phải làm tất cả để nhận ra quà tặng, để cho cô ấy thấy rằng cô là một kho tàng vô giá.
Mỗi con người đều là độc nhất. Sự độc nhất không phải là giới hạn, mà là một cửa sổ dẫn vào chiều sâu. Có lẽ Thiên Chúa muốn bạn chính là người nói cho cô ấy biết giá trị khôn lường và vẻ đẹp đặc biệt của cô ấy. Nếu quả đúng như vậy, đừng sợ sự thiên vị yêu thương nơi bạn.
Sự ưu ái trong yêu thương, hoặc ít nhất là có thể trở thành, một sự tham dự vào chính sự ưu ái đời đời mà Thiên Chúa đã dành cho con người mà Ngài tạo dựng. Nếu bạn có lý do để lo rằng khuynh hướng của mình có thể trở thành một lực lượng hủy diệt, thì đừng sợ nó một cách phiến diện hay định kiến.
Chỉ cần nhìn vào tất cả những người phụ nữ đã hiện diện với Đức Kitô – bắt đầu từ Maria Mađalêna và người phụ nữ Samari, rồi đến hai chị em Mác-ta và Maria, và kết thúc bằng Đức Trinh Nữ Rất Thánh, người “được chúc phúc hơn mọi người nữ” (Lc 1,42). Bạn không bao giờ được định kiến về ý nghĩa của món quà Thiên Chúa ban. Hãy chỉ khiêm tốn cầu nguyện để bạn biết cách trở thành “người giữ chị em mình”, để trong ánh sáng nam tính của bạn, cô ấy có thể tìm được con đường của mình đến với ơn gọi và sự thánh thiện.
Một khi được giải phóng, người phụ nữ có lòng can đảm lớn hơn, và sẵn sàng hiến thân theo những cách mà người nam thường không thể hiểu hết. Nhận biết điều này, Giáo Hội lặp lại cùng Diễm Ca: “Nàng đẹp quá, bạn tình ơi, đẹp quá!”
Cuối cùng, cũng cần phải nói rằng bài suy niệm về món quà và sự trao ban này đến từ một hành trình nội tâm lâu dài, đưa tôi từ lời khuyên tôi nghe từ cha linh hướng thời niên thiếu đến với lời Totus Tuus¹¹, lời đã đồng hành với tôi suốt bao năm nay. Tôi đã khám phá ra lời ấy trong thời chiến tranh, khi tôi làm việc trong mỏ đá ở Solvay. Tôi khám phá ra lời ấy khi đọc Tác Luận Về Lòng Sùng Kính Chân Thật Đối Với Đức Trinh Nữ Maria của Thánh Louis Grignon de Montfort. Lúc đó tôi đã quyết tâm theo ơn gọi linh mục, và vì thế, trong khi lao động chân tay nặng nhọc, tôi cũng đồng thời học triết học. Tôi ý thức rằng ơn gọi linh mục sẽ đặt trước mặt tôi nhiều con người, và Thiên Chúa sẽ trao phó từng người ấy cho tôi một cách đặc biệt: ban họ cho tôi, và trao phó cho tôi trách nhiệm chăm sóc họ. Chính lúc đó, trong tôi đã sinh ra một nhu cầu mãnh liệt về sự tín thác nơi Đức Maria – nhu cầu ấy được cô đọng trong lời kêu gọi: Totus Tuus. Trước hết, lời ấy không phải là một tuyên bố, mà là một lời cầu xin để tôi không bị khuất phục trước bất cứ ham muốn nào, dù được ngụy trang tinh vi đến đâu.
Đó là lời nguyện xin được giữ lòng trong sạch, và nhờ đó trở nên trong suốt trước mặt Thiên Chúa và trước mặt con người. Tôi cầu xin để con mắt, lỗ tai và trí khôn của tôi được trong sạch. Totus Tuus — tất cả những điều ấy phải phục vụ cho việc tỏ hiện vẻ đẹp mà Thiên Chúa đã ban cho con người.
Tôi đã ở bên bạn trong những ngày gần cuối cuộc đời.
của những mạch đời chưa thể hiểu
Tròn đầy như một huyền thoại,
Nhợt nhạt như bình minh,
Khi đoạn cuối đời thì thầm cùng thuở khởi nguyên
Tôi sẽ không chơi đùa bất cẩn với bạn, không!
Tôi chỉ sẽ nâng bạn lên mà thôi!
Tôi sẽ không đùa giỡn bất cẩn… không làm rối tung… không phá hủy… không làm tổn thương… mà là nâng lên, ca ngợi, làm cho rạng ngời… Totus Tuus. Tất cả là của bạn. Vâng, chúng ta phải trở nên một món quà trọn vẹn, một món quà vô vị lợi và chân thành, để có thể nhận ra – nơi mỗi con người – món quà mà người ấy chính là, và tạ ơn Đấng Tặng Ban vì món quà của một con người.
11. Totus Tuus là tiếng La tinh có nghĩa: “Tất cả là của Mẹ”.
Leave a Reply