Trong lời trọng yếu thứ ba và cuối cùng của Đức Kitô, Thánh Gioan Phaolô suy tư về cuộc đối thoại của Đức Giêsu với nhóm Xa-đốc, khi các thủ lãnh tôn giáo đưa ra cho Người một nan đề nhằm phủ nhận sự phục sinh của thân xác:
“Có bảy anh em trai. Người thứ nhất lấy vợ, nhưng chết đi mà không để lại một đứa con nối dòng. Người thứ hai lấy bà đó, rồi cũng chết mà không để lại một đứa con nối dòng. Người thứ ba cũng vậy. Cả bảy người đều không để lại một đứa con nối dòng. Sau cùng, người đàn bà cũng chết. Trong ngày sống lại, khi họ sống lại, bà ấy sẽ là vợ của ai trong số họ? Vì bảy người đó đã lấy bà làm vợ” (Mc 12,20–23)
Đức Giêsu trả lời:
“Chẳng phải vì không biết Kinh Thánh và quyền năng Thiên Chúa mà các ông lầm sao? Quả vậy, khi người ta từ cõi chết sống lại, thì chẳng còn lấy vợ lấy chồng, nhưng sẽ giống như các thiên thần trên trời.” (Mc 12, 24–25)
Hai điểm trong câu trả lời của Đức Kitô thường gợi lên thắc mắc nơi độc giả. Người khẳng định rằng trên trời không còn hôn nhân, và xác quyết rằng chúng ta sẽ “như các thiên thần”. Khi so sánh tình trạng của chúng ta trên trời với các thiên thần, Chúa Giêsu không có ý nói rằng chúng ta sẽ sống mà không có thân xác, nhưng là chúng ta sẽ không còn kết hôn nữa.218
Nhiều người cho rằng, khi chết, họ sẽ được giải thoát khỏi xiềng xích của thân xác hư nát để sống đời đời như những linh hồn thuần túy. Tuy nhiên, dù Kitô giáo khẳng định linh hồn là bất tử, Giáo hội cũng đồng thời tuyên xưng sự phục sinh của thân xác. Vận mệnh tương lai của chúng ta là một thực tại mang tính thân xác; vì thế, thật là sai lầm khi xem thân xác như một chiếc lồng có thể vứt bỏ, chỉ tạm thời giam giữ linh hồn bất tử của ta. Thực ra, chúng ta không thể hiểu đúng về chính nhân tính của mình nếu không nhận ra điều này. Tồn tại mãi mãi trong thiên quốc chỉ như một linh hồn không thân xác, hay một thân xác không linh hồn, đều là một hình thức tồn tại không còn đủ nhân tính. Đó là lý do tại sao Peter Kreeft nói: “Vì thế, chúng ta mới sợ hãi ma và xác chết, dù cả hai đều vô hại: chúng là những phần bị tách rời một cách ghê rợn của điều vốn thuộc về nhau trong sự hiệp nhất.”219
Vậy thân xác vinh hiển của chúng ta sẽ như thế nào? Thánh Gioan Phaolô II giải thích rằng chúng ta sẽ có một “thân xác được thiêng liêng hóa”. Cách nói này dễ khiến người hiện đại nhầm lẫn, như thể ngài muốn nói rằng thân xác chúng ta sẽ “vừa hữu hình vừa vô hình.” Nhưng sự hiểu lầm này bắt nguồn từ quan niệm sai lệch của chúng ta về bản tính con người. Thực ra, việc con người cảm thấy mất hòa hợp giữa linh hồn và thân xác không phải là điều tự nhiên – đó là hệ quả đau buồn của tội nguyên tổ. Thuở ban đầu không như thế, và sau cùng cũng sẽ không như thế.
Khi nói “thân xác được thiêng liêng hóa,” ngài muốn nói rằng sức mạnh của linh hồn sẽ hoàn toàn thấm nhập vào thân xác.220Khi ấy, ta sẽ không còn cảm thấy sự đối nghịch giữa thân xác và linh hồn nữa, nhưng sẽ sống trong sự hòa hợp trọn vẹn, vì thân xác và linh hồn sẽ được kết hợp cách hoàn hảo.221 Đây không phải là chiến thắng của linh hồn trên thân xác, mà là sự hoàn thành trọn vẹn ý nghĩa thật sự của việc làm người.222
218 Cf. TOB 66:2.
219 Peter Kreeft, Everything You Ever Wanted to Know About Heaven (San Francisco: Ignatius, 1990), 93.
220 Cf. TOB 67:1.
221 Cf. TOB 66:6.
222 Cf. TOB 67:2.

Leave a Reply