Khi hầu hết mọi người nghĩ đến sách Sáng Thế, họ thường gạt nó sang một bên như một tập hợp những truyền thuyết cổ xưa, phi khoa học, chỉ thích hợp cho sách tô màu của trẻ em. Vì thế, họ cho rằng các bản văn này chẳng có gì để cống hiến cho con người hiện đại.
Dù các trình thuật tạo dựng trong sách Sáng Thế mang tính tiền-khoa-học và cổ xưa, nhưng sẽ là một sai lầm nếu xem chúng là phi khoa học hay lỗi thời. Trong sách Sáng Thế, Thiên Chúa không có ý trình bày một khảo luận khoa học, Ngài muốn diễn đạt những chân lý sâu xa về nhân loại — những chân lý vẫn còn nguyên giá trị, bất biến (và cổ xưa) như các định luật vật lý.
Một người tìm cách bác bỏ sách Sáng Thế bằng lập luận khoa học có thể được so sánh với một bác sĩ nhãn khoa đọc sách Diễm Ca, rồi dùng máy soi đáy mắt để chứng minh rằng đôi mắt của người thiếu nữ không phải là bồ câu, cũng chẳng phải hồ Khét-bôn, bất chấp những gì người tình của cô ca ngợi. Cho dù kết quả chẩn đoán của bác sĩ có chính xác đến đâu, thì nó cũng không phủ nhận hay bác bỏ được cái nhìn của người tình dành cho cô dâu của mình. Tương tự, những chân lý trong sách Sáng Thế không hề mâu thuẫn với khoa học. Trái lại, chúng đi vào một lĩnh vực chân lý vượt ngoài tầm với của khoa học vật chất.
Vì thế, khi những người Pha-ri-sêu chất vấn Đức Giêsu về việc ly dị, Người đã đưa họ trở lại thuở ban đầu, trở lại với chính lời của Đấng Tạo Hóa về kế hoạch của Ngài dành cho tình yêu nhân loại. Tin Mừng Mát-thêu ghi lại cuộc trao đổi:
Có mấy người Pha-ri-sêu đến gần Đức Giê-su để thử Người. Họ nói : “Thưa Thầy, có được phép rẫy vợ mình vì bất cứ lý do nào không ?” Người đáp : “Các ông không đọc thấy điều này sao: ‘Thuở ban đầu, Đấng Tạo Hoá đã làm ra con người có nam có nữ, và Người đã phán : Vì thế, người ta sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai sẽ thành một xương một thịt.’ Như vậy, họ không còn là hai, nhưng chỉ là một xương một thịt. Vậy, sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly.” Họ thưa với Người : “Thế sao ông Mô-sê lại truyền dạy cấp giấy ly dị mà rẫy vợ ?” Người bảo họ : “Vì các ông lòng chai dạ đá, nên ông Mô-sê đã cho phép các ông rẫy vợ, chứ thuở ban đầu, không có thế đâu.” (Mt 19, 3–8)
Để có thể trả lời thỏa đáng cho người Pha-ri-sêu về hôn nhân, Chúa Giêsu biết rằng trước hết họ cần có cái mà Gioan Phaolô gọi là “cái nhìn toàn diện về con người”, chứ không phải một cái nhìn rời rạc hay méo mó. Thật không may, trải nghiệm duy nhất của chúng ta về nhân loại là tội lỗi mà chúng ta thừa hưởng. Thế nhưng đây không phải toàn bộ bức tranh về con người. Chúa Giêsu dẫn người nghe trở về Sách Sáng Thế để đưa chúng ta vượt lên khỏi sự hiểu biết hạn hẹp của mình.
Rất dễ chứng minh rằng chúng ta thiếu cái nhìn toàn diện này. Ví dụ, nếu bạn nói rằng Sách Sáng Thế giải thích câu chuyện về “Nguyên thuỷ…,” thì bạn sẽ điền từ gì vào chỗ trống?
“Tội.”
Mặc dù điều này đúng, nhưng Gioan Phaolô nhấn mạnh rằng câu chuyện sáng tạo cũng tiết lộ hình ảnh nhân loại, hay con người nguyên thủy, trước khi có tội lỗi. Nó tiết lộ trải nghiệm cô đơn nguyên thủy, sự hiệp nhất nguyên thủy, và sự trần truồng nguyên thuỷ của con người. Hiểu được những khái niệm này là nền tảng để hiểu thế nào là làm người. Khi những điều này được tiết lộ, chúng ta thấy được vẻ đẹp của bức tranh đầu tiên trong bộ ba bức tranh (triptych) của Gioan Phaolô.

Leave a Reply