Cái nhìn của Gioan Phaolô về tình yêu nhân loại là một cái nhìn đầy hy vọng, bởi vì nó mâu thuẫn với quan niệm phổ biến — ngay cả trong Kitô giáo — rằng dục vọng là cách duy nhất để nhìn thân xác con người. Nếu ta chiều theo sự bi quan này, thì không chỉ đánh mất hy vọng về tình yêu, mà ta còn trở thành, theo Đức Giáo Hoàng, “những bậc thầy của sự nghi ngờ.” 147
Chống lại lối suy nghĩ này, Gioan Phaolô tuyên bố:
“Chúng ta không thể dừng lại ở việc chỉ buộc tội trái tim con người dựa trên ham muốn và dục vọng xác thịt. Con người không thể dừng lại ở việc kết án trái tim mình trong tình trạng nghi ngờ thường trực và không thể đảo ngược… Ơn cứu chuộc là một sự thật, một thực tại, nhân danh nó con người phải cảm thấy mình được kêu gọi, và ‘được kêu gọi [để thay đổi] cách hữu hiệu.’” 148
Điểm này có những hệ quả quan trọng cho việc sống Thần học Thân xác. Gioan Phaolô nhấn mạnh: “Ý nghĩa của cuộc sống là đối nghịch với sự [giải thích đầy] ‘nghi ngờ’.” 149 Nếu không thể nhìn đúng về thân xác con người, thì ý nghĩa hôn nhân của nó vẫn bị che phủ. Lời kêu gọi yêu thương như Thiên Chúa sẽ bị bóp nghẹt bởi một khuynh hướng bất tận muốn sử dụng. Dù cần phải thừa nhận sự hiện diện của dục vọng, ta không thể định nghĩa con người chỉ bằng dục vọng. 150 Trái tim con người có tiềm năng lớn hơn nhiều so với ý chí yếu ớt và dục vọng lệch lạc. Đức Giáo Hoàng giải thích:
“Điều quan trọng là ngay trong ‘trái tim’ mình, con người không cảm thấy mình bị kết án không thể đảo ngược và phó mặc cho dục vọng xác thịt, nhưng chính trong trái tim ấy, người ấy cảm thấy mình được kêu gọi để đón nhận sức mạnh. Được kêu gọi hướng đến giá trị tối thượng, là tình yêu. Được kêu gọi như một nhân vị trong sự thật về nhân tính của mình, và như thế cũng trong sự thật về nam tính và nữ tính của mình, trong sự thật về thân xác mình. Được kêu gọi trong sự thật vốn là gia sản ‘thuở ban đầu’, gia sản của trái tim, vốn sâu xa hơn tình trạng tội lỗi được thừa hưởng, sâu xa hơn cả ba dạng dục vọng. Những lời của Đức Kitô, trong toàn bộ thực tại của công trình tạo dựng và cứu chuộc, tái kích hoạt gia sản sâu thẳm ấy và ban cho nó sức mạnh thực sự trong đời sống con người.”151
Gioan Phaolô đặt câu hỏi:
Những ‘khả thể hiện thực của con người’ là gì? Và chúng ta đang nói đến con người nào đây? Con người bị dục vọng thống trị, hay con người đã được Đức Kitô cứu chuộc? Đây chính là điều then chốt: thực tại của sự cứu chuộc nơi Đức Kitô. Đức Kitô đã cứu chuộc chúng ta! Điều này có nghĩa là Người đã ban cho chúng ta khả năng để thực hiện trọn vẹn sự thật về hữu thể của mình; Người đã giải phóng tự do của chúng ta khỏi sự thống trị của dục vọng lệch lạc. 152
Hãy suy niệm những lời này. Lời của Đức Giêsu có sức mạnh để khơi dậy gia sản sâu thẳm nhất của trái tim con người và trao cho nó quyền năng!
147 TOB 46.
148 TOB 46:4.
149 TOB 46:6.
150 TOB 46:2.
151 TOB 46:6.
152 Pope John Paul II, Veritatis Splendor, 103.

Leave a Reply