Ngay từ đầu, thân xác của Adam đã tiết lộ rằng ông đơn độc trên thế gian: “Không tốt cho người nam ở một mình” (St 2,18). Ông không đơn độc chỉ vì thiếu Evà. Thật ra, thân xác ông cho thấy ông được tạo ra cho một người khác, và sự vắng mặt của bà được cảm nhận rõ ràng. Thế nhưng ngay cả sau khi bà được tạo ra, con người vẫn đứng một mình trước mặt Thiên Chúa.
Thân xác con người cho thấy rằng con người đơn độc giữa mọi sinh vật trần gian như một con người. Không giống như loài vật, ông không phải một con thú vô lý, chỉ bị điều khiển bởi bản năng. Ông là một chủ thể: một con người có lương tâm, nhận thức về bản thân và có khả năng tự quyết. Vì vậy, sự cô đơn của Adam trước hết là biểu hiện cho tính độc đáo của ông như một con người trong tạo vật.
Khi Thiên Chúa nói rằng “người nam ở một mình thì không tốt,” Ngài tiết lộ một chân lý sâu sắc về con người: bản chất của chúng ta không được nhận thức đầy đủ trong sự đơn độc. Chúng ta nhận thức nó bằng cách hiện hữu với ai đó và vì ai đó. Sự đơn độc nguyên thủy của chúng ta được hoàn thiện khi trở thành một món quà. Vì có tự do ý chí, chúng ta có thể trao tặng chính mình cho người khác theo nhiều cách, đặc biệt là qua ơn gọi của mình. Như Gioan Phaolô lưu ý, thanh niên “biết rằng cuộc sống của họ có ý nghĩa trong chừng mực nó trở thành món quà tự do cho người khác.”26
Tuy nhiên, đối tượng cơ bản nhất mà chúng ta được tạo ra để trao tặng bản thân chính là Thiên Chúa. Chúng ta phải lấp đầy nỗi khao khát hiệp thông với Thiên Chúa trước khi lấp đầy nó bằng con người. Nếu không, một mối quan hệ có thể trở thành thần tượng, và tất cả các thần tượng đều phải bị phá vỡ. Điều này không phải vì Thiên Chúa ghen tị, mà vì không tạo vật nào có thể thỏa mãn khao khát tối thượng của một sinh vật được tạo ra cho hạnh phúc vô tận. Đây là lý do C.S. Lewis nhận xét rằng các thần tượng cuối cùng sẽ làm tan vỡ trái tim những người tôn thờ chúng.27 Không có Thiên Chúa, dù một người có bao nhiêu bạn đồng hành đi nữa, họ vẫn cô đơn.
Thiên Chúa mong muốn trở thành tình yêu đầu tiên của chúng ta, không chỉ vì Ngài biết không gì khác có thể thỏa mãn chúng ta, mà còn vì Ngài muốn chúng ta trở thành con người mình vốn là: những tạo vật được dựng lên giống hình ảnh của tình yêu. Như Đức Bênêđictô XVI viết: “Chính ơn gọi yêu thương làm cho con người trở thành hình ảnh đích thực của Thiên Chúa: nam và nữ càng trở nên giống Thiên Chúa trong chừng mực họ trở thành những con người biết yêu thương.”28
26 Pope John Paul II, Crossing the Threshold of Hope (New York: Alfred A. Knopf, 1994), 121.
27 C.S. Lewis, The Weight of Glory (New York: Harper One, 2001), 31.
28 Address of His Holiness Pope Benedict XVI to the Participants in the Ecclesial Diocesan Convention of Rome, Basilica of St John Lateran, June 6, 2005.

Leave a Reply