Nhiệm vụ bảo vệ sự tốt lành của thân xác trong sự trần truồng không chỉ giới hạn nơi nghệ thuật. Nó cũng phải được gìn giữ trong hôn nhân. Như đã đề cập ở trên, truyền thông thế giới đã chế giễu và chỉ trích Gioan Phaolô khi ngài giải thích rằng lệnh cấm dục vọng của Đức Kitô bao gồm cả dục vọng đối với người phối ngẫu của mình. Theo lời ngài: “Ngoại tình ‘trong lòng’ không chỉ phạm vì người nam ‘nhìn’ như thế vào một người phụ nữ không phải là vợ mình, mà chính xác hơn, là vì anh ta nhìn người phụ nữ như thế. Ngay cả khi anh ta nhìn như thế đối với vợ mình, anh ta cũng phạm cùng một thứ ngoại tình ‘trong lòng’.” 174 Đức Kitô nói về “một người phụ nữ,” chứ không chỉ người phụ nữ là vợ của ai đó. 175
Lời chỉ trích nhắm vào Đức Giáo Hoàng dựa trên một sự bỏ sót rõ ràng của truyền thông: sự hấp dẫn giới tính không đồng nghĩa với dục vọng. Ngài không lên án đam mê. Ngài nhắc nhở Giáo Hội rằng dục vọng vẫn là một mối đe dọa đối với tình yêu ngay cả trong hôn nhân, vì nó giản lược một nhân vị thành giá trị tính dục của họ. Đó là sự giản lược ngăn cản sự thân mật. Theo lời Gioan Phaolô, nó làm giảm thiểu “toàn bộ sự phong phú nhân vị của nữ tính [và nam tính] xuống chỉ còn giá trị này.” 176
Một số người có thể hỏi: “Nhưng làm sao một người có thể phạm tội ngoại tình mà không thực sự làm điều đó?” 177 Gioan Phaolô trả lời rằng dục vọng đã giản lược mục đích hiện hữu của người nữ thành chỉ còn là “cho” người nam và đó chỉ là “sự thỏa mãn dục vọng xác thịt thuần túy.” 178 Khi một ánh nhìn bị tách khỏi ý nghĩa hôn nhân và sinh sản của thân xác, nó không còn là ánh nhìn của tình yêu đích thực. 179 Đó chính là ngoại tình trong lòng. Ngài còn nói thêm rằng Thiên Chúa “trao phó phẩm giá của mỗi người phụ nữ như một nhiệm vụ cho mỗi người nam… [và] Ngài cũng trao phó phẩm giá của mỗi người nam cho mỗi người nữ.” 180 Do đó, bổn phận gìn giữ phẩm giá của người bạn đời phải được coi là điều đặc biệt quan trọng.
Dù cảm tính không phải là điều xấu, nhưng nó mù lòa trước giá trị của con người.181 Đó là một phản ứng tự nhiên và bộc phát, cần được mỗi người hướng dẫn bằng tình yêu, để những phản ứng giới tính được nâng lên tầm mức của nhân vị. Vì thế, sự trong sạch không phải là sự thiếu vắng điều gì, mà là một khả năng — đặt trọng tâm nơi phẩm giá của thân thể — để nhìn thấy toàn thể con người. Chính dục vọng mới là điều giới hạn tầm nhìn của ta vào những giá trị tình dục của người khác, và do đó, nó tước mất chiều sâu của tình dục.
Có người đã định nghĩa sự thân mật (intimacy) là “into-me-see” – nghĩa là “nhìn vào bên trong tôi”, nhưng làm sao có thể có được sự gần gũi ấy nếu người ta không thể nhìn xa hơn làn da? Sự thanh sạch không phải là ít nhìn vào thân thể, mà là nhìn thấy nhiều hơn về con người. Thánh Gioan Phaolô II nói rằng điều này “chính là điều tạo nên sự viên mãn trong mối hiệp thông giữa các ngôi vị.” Khi sự thánh khiết của trái tim hiện diện, khát vọng làm điều tốt nhất cho người khác được đặt trên thôi thúc tìm kiếm khoái lạc. Dục vọng khiến con người chỉ tập trung vào ham muốn của riêng mình, trong khi niềm hân hoan thực sự sâu sắc đưa ta ra khỏi chính mình. Không có gì lạ khi Thánh Gioan Phaolô II khẳng định rằng “sự trong sạch là điều kiện của tình yêu,” là điều giúp ta cảm nghiệm sâu xa hơn về chính tình yêu ấy. 185
Không phải sự tiết dục khiến một người trở nên trong sạch. Đức Giêsu chưa bao giờ nói: “Phúc cho những ai tiết dục.” Trong khi tiết dục có thể là một hình thức diễn tả khiết tịnh, thì một người không trở nên kém trong sạch khi bước vào hôn nhân và kinh nghiệm hồng ân hiệp thông tính dục của Thiên Chúa. Tuy nhiên người ta phải nhận ra rằng đây là mảnh đất thánh thiêng. Đây không chỉ là một lời mời, mở cửa cho Chúa Thánh Thần đi vào — Đấng là Chúa và là Đấng Ban Sự Sống — mà còn là sự làm mới lại lời thề hôn ước bằng chính thân xác.
174 TOB 43:2.
175 Cf. TOB 43:2.
176 TOB 40:3.
177 Cf. TOB 43:3.
178 TOB 42:4.
179 Cf. TOB 39:5.
180 TOB 100:6.
181 Cf. Wojtyla, Love and Responsibility, 108.
182 Ibid., 106, 170–171.
183 Cf. TOB 56:1.
184 TOB 13:1.
185 TOB 49:7; Cf. 57:2–3.

Leave a Reply