Mỗi bước tiến trong cuộc cách mạng đạo đức thế tục đều được ca ngợi là một bước tiến cho tự do—một sự giải phóng khỏi những quy tắc đạo đức bị xem là áp bức của quá khứ. Nhưng thực tế, mỗi bước tiến đều là trao thêm quyền lực cho nhà nước.
Như đã thấy ở các chương trước, quyền lực của nhà nước đã nhanh chóng được mở rộng, bắt đầu với việc hợp pháp hóa phá thai. Trước đây, pháp luật công nhận nhân phẩm con người như một thực tại sẵn có, xuất phát từ bản chất sinh học của con người. Luật pháp không tạo ra giá trị ấy, mà chỉ công nhận nó như một chân lý hiển nhiên. Nhưng để hợp pháp hóa phá thai, nhà nước buộc phải phủ nhận giá trị khách quan của sinh học, và thay vào đó tuyên bố rằng một số con người về mặt sinh học không thực sự là con người. Nhà nước đã tự gánh lấy quyền quyết định ai đủ tiêu chuẩn là con người, dựa trên năng lực tinh thần – khả năng suy nghĩ, cảm nhận và ước mong. Lý luận tương tự đang bị áp dụng cho việc an tử và trợ tử.
Còn hôn nhân thì sao? Trước đây, nhà nước công nhận hôn nhân là một thực tại có nền tảng sinh học, xuất phát từ thực tế rằng loài người sinh sản thông qua quan hệ tình dục. Luật pháp chỉ công nhận nó như một sự thật hiển nhiên. Nhưng để có thể đối xử với một cặp đồng tính như một cặp khác giới, nhà nước buộc phải gạt bỏ yếu tố sinh học ra khỏi định nghĩa hôn nhân, và tuyên bố rằng hôn nhân là một trạng thái tâm lý – những gì bạn nghĩ, cảm nhận và mong muốn. Trong quá trình đó, nhà nước đã tự lãnh nhận quyền định nghĩa hôn nhân – những cam kết tình cảm nào đủ tiêu chuẩn là hôn nhân.
Giới tính thì sao? Trước đây, nhà nước công nhận giới tính là một thực tại khách quan, gắn liền với giới tính sinh học. Luật pháp chỉ công nhận nó như một sự thật hiển nhiên. Nhưng để có thể coi một người chuyển giới nữ (tức là người sinh ra là nam) như một phụ nữ, luật pháp phải phủ nhận tầm quan trọng của sinh học, và thay vào đó tuyên bố rằng giới tính là một trạng thái tâm lý – những gì bạn nghĩ, cảm nhận và mong muốn. Nhà nước đã tự cho mình quyền xác định giới tính pháp lý, tách rời hoàn toàn khỏi giới tính sinh học.
Cuối cùng, cha mẹ là ai? Trước đây, nhà nước công nhận làm cha mẹ là một thực tại sinh học—một người cha và một người mẹ sinh ra một đứa trẻ. Luật pháp chỉ công nhận nó như một sự thật hiển nhiên. Nhưng cách duy nhất để luật pháp đối xử với cha mẹ đồng tính như cha mẹ khác giới là gạt bỏ yếu tố sinh học, và tuyên bố làm cha mẹ là một trạng thái tâm lý đối với đứa trẻ – những gì bạn nghĩ, cảm nhận và mong muốn. Nhà nước tự cho mình quyền định nghĩa làm cha mẹ là gì, và ai đủ tiêu chuẩn làm cha mẹ.
Điều đáng chú ý là trong tất cả các trường hợp trên, nhà nước đều áp dụng một lối tiếp cận hậu hiện đại—gạt bỏ các thực tại tự nhiên, và thay thế chúng bằng các định nghĩa pháp lý. Nhà nước từ chối bị ràng buộc bởi sự tôn trọng đối với trật tự tự nhiên.
Ý tưởng về “hợp đồng” được giới thiệu như một công cụ mở rộng sự lựa chọn. Nhưng thực chất, nó cắt đứt chúng ta khỏi những mối quan hệ tự nhiên, vốn là nền tảng cho căn tính và nhân phẩm của con người, và trao quyền quyết định các thực tại ấy vào tay nhà nước.
Leave a Reply