Được tự do để yêu thương nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng một chướng ngại lớn đứng chắn giữa con người và sự tự do ấy chính là dục vọng. Thật không may, nhiều người đồng nhất ham muốn tình dục với dục vọng. Họ cho rằng nếu Đức Giêsu nói rằng dục vọng là xấu, thì sức hút tính dục, khoái cảm và đam mê cũng là ô uế. Điều này không chỉ khiến vô số người từ bỏ việc theo đuổi sự thanh sạch, mà còn trở thành nguồn nản lòng lớn cho những ai đang cố gắng sống trong sạch. Rốt cuộc, nếu ham muốn tình dục chính là dục vọng, và bản năng tình dục không thể dập tắt, thì sự thanh sạch không chỉ là điều không lành mạnh mà còn bất khả! May thay, sự thanh sạch không phải là dập tắt ham muốn tình dục, mà là thắp sáng nó bằng tình yêu.
Nếu ta hiểu được ý nghĩa của dục vọng, sẽ thấy rõ vì sao nó là kẻ thù của hình thức tình yêu mãnh liệt nhất. Dục vọng là việc quy giản một nhân vị thành giá trị tính dục của họ. Như Michael Waldstein giải thích, đó là khi “một người nam hay một người nữ không còn thấy được sự hấp dẫn toàn diện của tha nhân, mà chỉ rút gọn nó thành sự hấp dẫn của khoái cảm tình dục.”120 Điều này khiến cá nhân — và cả nền văn hóa — đo giá trị của con người dựa trên mức độ khoái cảm mà họ khơi gợi. Người ta trở nên quý giá và hữu dụng chỉ trong mức độ họ đem lại khoái lạc. Christopher West đã nói đúng: “Sức hút tình dục đích thực luôn là sức hút đối với vẻ đẹp của tha nhân như một nhân vị, chứ không chỉ như một đối tượng cho sự tiêu thụ ích kỷ. Đây là giá trị tuyệt vời của nhân đức khiết tịnh.”121
Trái với niềm tin phổ biến, dục vọng không làm tăng sức hút, mà làm cùn nhụt nó. Volkmar Sigusch, một nhà tình dục học người Đức có ảnh hưởng lớn trong cuộc cách mạng tình dục, đã nhận xét: “Một đặc điểm chính của cuộc cách mạng tình dục là việc công bố và thương mại hóa trên quy mô lớn những điều từng là bí mật. Tính dục đã bị tầm thường hóa. Điều thú vị là những phóng đại như vậy lại phá hủy ham muốn hiệu quả hơn bất kỳ sự kìm nén nào.”122
Một lý do khiến điều này xảy ra là vì dục vọng không chỉ làm giảm giá trị của nhân vị, mà còn làm suy giảm giá trị của thân xác và ý nghĩa của sự hấp dẫn. Dục vọng che mờ đôi mắt không cho thấy ý nghĩa hôn nhân của thân xác. Gioan Phaolô đã dùng ngôn ngữ nghiêm khắc để mô tả hệ quả của nó, khi nói rằng dục vọng “giẫm đạp trên những tàn tích của ý nghĩa hôn nhân của thân xác và… nhắm trực tiếp tới một và chỉ một mục tiêu như đối tượng chính yếu của nó: thoả mãn dục vọng của thân xác mà thôi.”123 Đây chính là sự lừa dối của trái tim con người đối với ơn gọi nam nữ của mình.124 Tha nhân không còn là đối tượng của sức hút vĩnh cửu, mà chỉ còn là một vật thể để hưởng thụ.125
Theo Đức Giáo Hoàng, dục vọng không chỉ là sự phản bội tình yêu, mà còn là phản bội chính ý nghĩa làm người. Dù nhiều người cho rằng dục vọng là tự nhiên, nhưng đúng hơn phải nói rằng không có gì trái với tự nhiên hơn thế. Nếu chúng ta được dựng nên theo giống hình ảnh của Tình Yêu, thì dục vọng không phải là căn tính của ta. Đó là lý do một người có thể ngụp lặn trong dục vọng suốt nhiều thập niên, mà vẫn không thoát khỏi cảm giác mình đang chết đói.
Tuy nhiên, khi ta tập luyện nhân đức thanh sạch, Gioan Phaolô giải thích rằng “chúng ta đạt đến một ý thức ngày càng lớn hơn về vẻ đẹp nhưng không của thân xác con người, của nam tính và nữ tính. Vẻ đẹp nhưng không này trở thành ánh sáng cho hành động của chúng ta.”126 Mục đích của sự trong sạch không phải là khắc khổ hay khắt khe, nhưng là để nhìn thấy mầu nhiệm của Thiên Chúa trong và qua thân xác!
120 Pope John Paul II, Man and Woman He Created Them, 225.
121 Christopher West, Heaven’s Song (West Chester, Pa.: Ascension Press, 2008), 47.
122 Thomas Huetlin and Claudia Voigt, “Sexologist Volkmar Sigusch: ‘Our Society Is Still Ignorant about Sex,’” Spiegel Online, March 11, 2011.
123 TOB 40:4.
124 Cf. TOB 40:1.
125 Cf. TOB 40:5.
126 Pope John Paul II, Memory and Identity, 29.
127 Pope John Paul II, Man and Woman He Created Them, 125.

Leave a Reply